Nhật ký MHX năm 2018 của sinh viên Nguyễn Thị Hoài Thương Khoa kinh tế

NHẬT KÝ MÙA HÈ XANH
Chiến Sĩ: Nguyễn Thị Hoài Thương
HÀNH TRÌNH TRẢI NGHIỆM

Phú Yên ngày 30 tháng 07 năm 2018
Khi tiếng ve ẩn trong những tàn lá bắt đầu cất tiếng kêu của mình, những cánh hoa phượng chốm nở rộ. Đó cũng góp phần tô thêm cho mọi người biết là mùa hè đã đến bên chúng ta. Vào ngày năm trước tôi còn là cô bé chuẩn bị hành trang để bước vào giảng đường và trở thành một sinh viên với ước mơ và mục tiêu mà mình đã đặt ra. Nhưng mùa hè năm nay thì khác khi vừa kết thúc hè thì đa số các bạn đều chọn về bên gia đình sau một năm xa gia đình, một số bạn lại chọn một công việc thêm để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình và tích lũy cho mình thêm nhiều kinh nghiệm, còn lại là dành kì nghỉ này để đi du lịch. Đối với tôi thì khác, tôi chọn mùa hè xanh là điểm đến trong dịp hè này. Mùa hè xanh năm nay trường tôi chọn Phú Yên là mảnh đất cho các chiến sĩ của mình và đó cũng là lí do đầu tiên mà tôi đi bởi Phú Yên là một vùng nằm ở Nam Trung bộ cách rất xa chỗ tôi đang sống và theo tôi biết vùng đất miền trung cuộc sống đang còn khó khăn nhiều và phải chống chọi rất nhiều thiên tai hằng năm. Vì vậy tôi muốn mang sức trẻ, tuổi trẻ của cô bé 19 tuổi này đóng góp một phần tuy nhỏ cho tổ quốc của mình và qua đó tích lũy cho mình nhiều trải nghiệm và vốn sống. Khi vừa đặt chân tới mảnh đất Phú Yên tôi cảm thấy rất thương cho người dân. Cuộc sống mọi người còn khó khăn, làm tôi khao khát hơn và cống hiến sức trẻ của mình để phụ giúp một phần nào đó cho người dân trên mảnh đất này. Ở đây tôi làm quen và kết bạn được nhiều bạn trong chuyến đi, những người có cùng nhiệt huyết và chí hướng. Tuy mỗi người có một tính khác nhau, nhưng đều có điểm chung là một lòng muốn mang sức trẻ, tuổi trẻ của mình cho mảnh đất này. Mùa hè xanh đem lại cho tôi rất nhiều cung bậc cảm xúc vui cũng có, những giọt nước mắt hạnh phúc cũng có và ở chuyến đi này nó đã cho tôi những trải nghiệm lần đâu của tôi. Lần đầu tôi được phụ mọi người sếp những viên gạch để cho mọi người xây. Tuy đó là việc nhỏ nhưng đó cũng làm tôi rất vui vì mình phụ được một phần nào đó cho mọi người. Lần đầu tôi được giúp các cụ hướng dẫn khám, phát thuốc. Ở đây tôi đã tiếp xúc rất nhiều hoàn cảnh khó khăn khăn rất nhiều và tôi đã rơi nước mắt, khi biết một cụ đã gần 100 tuổi mà phải sống một mình, tự lo cho mình từ sinh hoạt đến tất cả mọi thứ, và khi bác sĩ hỏi ai đã đưa bà tới đây thì bà trả lời là tự bà đến thì lúc đó nước mắt tôi đã rơi thật nhiều. Tuy chỉ với một nửa chặn đường trôi qua nhưng tôi tin rằng đây sẽ là chuyến đi thật sự ý nghĩa và bổ ích nhất trong cuộc đời này. 


Chia sẻ